Cuộc sống khó, khổ nhưng nàng luôn bên hắn, không lời oán than kẻ đã không lo nổi cho vợ dù chỉ là mái nhà đủ để tránh nắng mưa. Nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, sáng sớm đến cơ quan, tối muộn mới mò về cùng muôn ngàn các lý do này nọ.
hội họp rồi công việc, ăn trưa, về đến phòng vừa ngó cái máy tính đã thấy dòng tít nóng sốt “bữa nay là hôm nào, tháng này là tháng nào”. Thấy hoa hết mắt mũi. Trời ạ, bữa nay là kỷ niệm 6 năm ngày cưới mà ta đã “dám quên”. Lần này có nhẽ nàng sẽ ăn thịt ta mất. Hắn hấp tấp alo cho nàng để hy vọng gỡ gạc tí nào hay tí nấy. Ai dè chưa kịp nói gì đã thấy nàng rúc rích: “Khẽ chứ, con bé còn đang ngủ”. Hóa ra nàng lại tiếp chuyện không truy cứu thiếu sót của hắn. bao lăm lần như thế rồi.
Hôm trước có dịp ngồi với một ông già 87 tuổi, được nghe cụ phán một câu thật chí lý: “tôi sống đến ngần này tuổi rồi nhằm nhè một chân lý rằng tuổi nhỏ thì sợ mẹ cha, lớn lên sợ vợ, về già sợ con”. Hắn hiện giờ cũng đang chìm đắm trong 2 cái sợ túc trực: sợ ông bà không chăm cháu và sợ vợ không nuôi. Thế nên, mỗi khi các ngài ấy khẽ dậm chân một cái là hắn đã tim đập chân run rồi. Nhưng làm sao nên cơ sự như thế chứ?
Hắn quyết định hy sinh một giấc ngủ trưa bắt đầu nghĩ suy. Sợ ông bà thì thật đúng rồi và chẳng có gì phải bàn cả. Đến chuyện ông bà dẫm phải cái gai mồng tơi mà hắn còn thất đảm, huống chi là... Còn vì sao hắn sợ vợ nhỉ? 5 năm trước, nàng theo hắn ra Bắc bắt đầu cuộc sống làm vợ, bỏ lại sau lưng một gia đình êm ấm mà chưa lúc nào rời xa, bỏ lại một công việc thật tốt giữa thị thành Sài Gòn. Để rồi nàng được nhận lại những gì nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét