Từ nay, mỗi khi nghĩ đến Tết, Mike sẽ thấy tôi trong chiếc áo dài Việt Nam lả lướt, thấy bức tranh chú bé ôm vịt oắt, thấy những món ăn ngon mắt ngon miệng, những cuốn giò lụa xếp hình ngôi sao… “Tết” sẽ là những điều ấm áp, ngon lành, khoác nhất, chứ không còn là ảm ảnh đau đớn về chiến tranh nữa.
Tôi bất ngờ và xúc động lắm khi đọc thư của thầy Mike. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể tạo nên sự thay đổi lớn như thế ở một người nước ngoài. Thầy tôi không phải là cựu chiến binh, ông biểu tình chống chiến tranh chứ không hề đi lính, thế nhưng ông lại mang nặng mặc cảm lỗi mỗi khi nghĩ đến Việt Nam.
Tôi vui lắm khi giúp ông cởi bỏ dần gánh nặng ấy. Tôi cảm nhận rõ ràng và sâu sắc ý nghĩa của việc giao lưu văn hóa, đó là bắc những nhịp cầu để nhân loại hiểu nhau hơn, gần nhau hơn, xóa bỏ khoảng cách và xoa dịu những vết thương kí vãng chưa lành.
Vậy đó, cái Tết xa nhà trước hết lại là cái Tết ý nghĩa nhất với tôi. Tôi thấy mình lớn lên nhiều với những trải nghiệm mới mẻ, đưa mình về gần hơn với nguồn gốc dân tộc, để hiểu mình hơn và san sẻ với thế giới rộng lớn.
Đi xa để lại về gần, niềm vui lớn nhất trong Tết này của tôi là giúp được thầy Mike thay đổi định nghĩa về Tết, để rồi chính tôi cũng tái khám phá những vẻ đẹp độc đáo của Tết Nguyên đán mà từ lâu mình nghĩ là đã quá thân quen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét