Mới ngày nào đặt chân đến xứ người mà thấm thoắt tôi cũng đã đón cái Tết xa nhà thứ ba. xúc cảm mỗi lần mỗi khác, nhưng trong tôi nỗi nhớ nhà chưa bao giờ khuây khoả. Thèm lắm một cái Tết ở nhà, có đầy đủ ba mẹ, ông ngoại và em trai kề bên. (Hoàng Tuấn, Nga)
Còn nhớ lần trước nhất đặt chân đến nước Nga xinh đẹp, thời kì đầu còn nhiều khó khăn, chướng ngại do chúng tôi là khóa sinh viên Việt Nam trước nhất đến học tập tại thị thành Obninsk này! Cái Tết trước nhất đến trong nỗi nhớ niềm mong và thoáng chút buồn, chút nhớ của 30 đứa con lần trước nhất đón Tết xa nhà! Nhưng dù bít tất tay với việc học và còn bỡ ngỡ với cuộc sống mới nhiều lắm, chúng tôi cũng đã nạm tổ chức một cái Tết với đầy đủ mọi thứ, từ cái bánh chưng, cành đào tới nồi thịt kho thơm nức...
Cái Tết xa nhà trước nhất qua đi để lại cho tôi nhiều kỷ niệm đáng nhớ, biết thêm về phong tục Tết ở các vùng miền khác nhau của sơn hà, biết được cách nấu các món ăn truyền thống của quê hương, nhưng trên hết, chúng tôi biết được thế này tình bạn, là sự kết đoàn, gắn bó và san sẻ với nhau của những đứa con xa nhà, biết được sự đơn chiếc khi không có gia đình kề bên.
Mấy ngày đó tôi thiêu đốt ý định hè về Việt Nam, nhưng rồi điều kiện không cho phép nên tôi đành lỡ hẹn. Sau Tết chúng tôi được đón một mùa xuân tươi đẹp của nước Nga, một mùa hè bên dòng sông Volga thơ mộng, rồi thu qua, đông đến…
hoàn tất chương trình học dự bị tiếng Nga và bắt đầu theo chương trình học tại trường, phần đông thời kì chúng tôi ngồi trên giảng đường, về đến nhà thì bề bộn trong bài tập và công việc nên cái Tết thứ hai của tôi ở đây cũng không còn được cầu kì, tiêm tất như lần đầu nữa. Cũng bánh chưng đó, cũng mứt đó mà tuồng như chẳng còn nhiều xúc cảm nữa, chỉ thoáng chút buồn, chút nhớ nhà thôi.
có nhẽ dần theo thời kì con người ta trở thành chai sạn đi nhiều! Còn nhớ lần đó Ba Mẹ hứa sẽ chuẩn bị cho tôi một cái Tết vào tháng 7, có bánh chưng bánh tét, có giò lụa, có bánh mứt, có hạt dưa… biết là sẽ chẳng giống đâu nhưng có nhẽ vì khát khao về một cái Tết ở Việt Nam, khát khao một cái Tết có gia đình kề bên mà tôi phấn chấn và trông đợi nhiều lắm...
Gửi bài dự thi "Xuân Quê hương" của bạn
Rồi xuân Quý Tỵ cũng đã đến, cái Tết thứ ba chúng tôi xa nhà. Năm nay khác với mọi năm, mấy đứa chúng tôi không đặt mua bánh chưng nữa mà tụ hợp lại tự làm cho có không khí Tết! Có xa nhà mới biết, những thứ tưởng tuồng như đơn giản nhất lại rất xa vời ở nơi đất khách quê người.
Tết nào cũng vậy, tôi và các bạn đều đón hai cái giao thừa. Giao thừa theo giờ Việt Nam ai cũng tranh thủ gọi điện chúc Tết gia đình, ai cũng mong kiếm tìm được một tẹo không khí Tết Việt Nam. Rồi đến giao thừa theo giờ Nga, mấy anh em lại ngồi tụ hợp, quây quần ăn uống, nói chuyện cùng nhau, chúc Tết nhau, kể cho nhau nghe những chuyện đã qua của năm cũ và cùng đặt ra những đích cho năm mới.
Xen lẫn vào những câu chuyện là những giây phút tưởng nhớ về gia đình, bạn bè, về những ngày Tết ở Việt Nam, những lúc đấy tuốt tuột như lặng đi, trông ai cũng thoáng chút nỗi buồn của người con xa xứ. Ai cũng ước ví đang được đón một cái Tết bên gia đình, để rồi lại tự nhủ với nhau rằng “Thôi, ráng mà học cho tốt để sớm được về với Tết Việt Nam!”.
Đã ba năm trôi qua, ba cái Tết xa nhà tôi nhận ra một điều rằng, dù có cố chuẩn bị cho giống một cách hoàn hảo, dù có vậy tạo ra một không khí Tết Việt Nam hay dù có tổ chức một cái Tết vào hè đi nữa thì cũng chẳng thể nào có cái không khí ấy được.
Nhớ cái không khí rộn rã trước Tết lúc còn ở nhà, năm nào gia đình tôi cũng chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo. Từ 20 tháng Chạp là mấy anh em chúng tôi đã phải ton tả phụ giúp ba mẹ thu vén, trang trí cho kịp Tết. Còn nhớ mấy ngày đấy hai anh em tôi hay tỵ nạnh nhau lắm. Đứa nào cũng viện cớ bận để đùn đẩy công việc.
Giờ xa rồi mới thấy nhớ, thấy thèm cái cảm giác đó. Thèm được phụ ba sơn sửa nhà cửa, thèm được phụ mẹ đánh bộ lư đồng, thèm được ngồi lau lá cho ông ngoại gói bánh, được cùng ba mẹ đi chúc Tết, được mừng tuổi, và trên hết là được hưởng cảm giác bên gia đình thân thương. Giờ đây những điều nghe tưởng nghe đâu đơn giản ấy với tôi lại là cả một ước mong.
Biết sao đây khi giờ này tôi đang sống xa nhà. Chắc còn lâu lắm tôi mới lại được sống trong cái cái cảm giác đó. tuốt tuột nỗi nhớ, niềm mong đành gói lại, giấu vào lòng lấy đó làm động lực thôi! Tự hứa sẽ vậy học thật tốt để không phụ lòng ba mẹ,vậy để trở nên những kỹ sư tốt phục vụ tổ quốc, và sẽ vậy sao cho đáng với 7 năm phải ăn Tết xa nhà! Mong lắm Việt Nam!